Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Nổi bật

Các bài đăng gần đây

Khi tâm trí sống ở quá khứ và tương lai

Cơ thể bạn đang ở đây. Nhưng tâm trí thì không. Nó đang lạc ở một nơi khác — trong quá khứ, với những điều không thể đổi; hoặc trong tương lai, với những điều chưa hề xảy ra. Và chính khoảng cách ấy là nguyên nhân thật sự của nỗi bất an. Quá khứ trói ta bằng tiếc nuối, tương lai giam ta bằng lo âu Ta thường tin rằng mình “đang sống”, nhưng thật ra ta đang đi lại trong những đoạn phim cũ của ký ức. Ta nghĩ về lời nói đã lỡ, những điều ước chưa làm, những sai lầm không thể quay lại. Rồi ta lo — liệu mai này có đủ, có kịp, có hơn người khác không? Tâm trí cứ thế nhảy liên tục giữa hai đầu: hối tiếc và sợ hãi. Và ta mệt không phải vì hiện tại, mà vì chưa bao giờ thật sự sống trong hiện tại. Hiện tại – nơi duy nhất bạn có thể hạnh phúc Quá khứ đã xong, tương lai chưa đến. Chỉ có hiện tại là thật sự đang diễn ra. Khi bạn đang ăn mà tâm trí nghĩ đến việc khác, bạn không còn nếm được hương vị. Khi bạn đang bên người thân mà đầu vẫn nghĩ đến công việc, bạn đang ở đó – nhưng khô...

Mỗi sáng soi gương, bạn thấy ai?

  Mỗi sáng, bạn nhìn vào gương. Khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, cách vuốt tóc quen thuộc. Nhưng thử hỏi lòng mình: Người trong gương là “tôi thật”, hay chỉ là phiên bản mà thế giới mong đợi? Khi ta sống trong vai người khác quá lâu Từ nhỏ, ta đã được dạy cách trở thành “người tốt”, “người giỏi”, “người thành công”. Và ta cứ thế mang trên mình từng lớp kỳ vọng: của cha mẹ, thầy cô, xã hội, bạn bè. Cho đến một ngày, ta đạt được mọi thứ – nhưng chẳng còn nhận ra chính mình. Ta sống để được công nhận, làm việc để được khen ngợi, cười để người khác thấy ta hạnh phúc. Và rồi, khi màn đêm buông xuống, ta thấy trống rỗng đến lạ. Không phải vì ta không có gì, mà vì ta không còn biết mình là ai. Tôi – người thật và người được lập trình Người thật bên trong bạn có thể giản dị, nhẹ nhàng, thích yên bình. Nhưng “phiên bản xã hội” lại buộc bạn phải bận rộn, cứng rắn, luôn đúng và luôn hơn người khác. Sự mâu thuẫn giữa hai “cái tôi” ấy là nguyên nhân khiến ta kiệt sức...

Tâm trí cũng cần dinh dưỡng

  Ta chăm cơ thể bằng thực phẩm, nhưng lại để tâm trí đói khát từng ngày. Cơ thể ăn cơm, còn tâm trí ăn cảm xúc. Và trong thế giới đầy tiếng ồn này, nhiều người đã cho tâm trí ăn toàn lo âu, ganh đua, so sánh và sợ hãi. Khi tâm trí bị bỏ đói Mỗi sáng, bạn mở điện thoại – và thay vì nạp năng lượng, bạn nạp vào mình một mớ hỗn độn: tin tiêu cực, lời khoe khoang, so sánh, tranh cãi, và áp lực thành công. Bạn chưa kịp ăn sáng, mà tâm trí đã “bội thực” căng thẳng. Giống như cơ thể thiếu vitamin sẽ yếu, tâm trí thiếu dinh dưỡng sẽ dần chai sạn: Không còn cảm thấy vui dù được nghỉ. Không thấy ý nghĩa dù đang “thành công”. Không thấy ai đủ tin cậy, kể cả chính mình. Tâm trí đói là khi bạn làm nhiều hơn sống, biết nhiều hơn cảm, và nghe người khác nhiều hơn nghe chính mình. Dinh dưỡng của tâm trí không phải tri thức – mà là trải nghiệm lành mạnh Ta tưởng rằng chỉ cần đọc thêm sách, học thêm kỹ năng là sẽ ổn. Nhưng tâm trí không lớn lên nhờ tri thức, mà nhờ cảm xúc là...

Mệt không phải vì công việc, mà vì phải tỏ ra ổn

Mỗi sáng, bạn soi gương, mỉm cười và tự nhủ: “Ổn mà, cố thêm chút nữa.” Rồi cả ngày bạn làm việc, cười nói, hoàn thành đủ vai diễn – nhân viên tận tụy, cha mẹ mẫu mực, bạn bè tích cực. Ai nhìn vào cũng nghĩ bạn mạnh mẽ. Chỉ có bạn biết… bên trong mình đang dần trống rỗng. Không phải công việc khiến ta kiệt sức – mà là cảm xúc chưa bao giờ được nghỉ Bạn có thể làm việc 10 tiếng mà vẫn vui, nhưng chỉ cần 10 phút phải “giả vờ ổn”, bạn đã mệt rã rời. Công việc tiêu hao thể lực. Giả vờ ổn tiêu hao linh hồn. Con người không mệt vì việc lớn, mà vì phải gồng qua những điều nhỏ: – Nụ cười lịch sự khi tâm trí muốn khóc. – Câu “không sao đâu” khi lòng muốn hét lên. – Sự im lặng khi điều duy nhất bạn cần là được lắng nghe. Gồng lên mãi, cuối cùng ta quên mất cảm xúc thật của mình Có người đã sống quá lâu trong vai “người mạnh mẽ” đến mức quên mất mình từng yếu đuối. Có người mải chăm sóc cho người khác đến nỗi quên mất cơ thể và tâm hồn mình cũng cần được chạm. Khi ta không cho ...

Cơ thể ghi nhớ mọi điều tâm trí muốn quên

  Có những ký ức bạn nghĩ mình đã quên. Một nỗi buồn, một cơn giận, một lời nói khiến tim thắt lại — bạn bảo “chuyện cũ rồi”. Nhưng cơ thể thì không quên. Nó nhớ tất cả. Chỉ là thay vì nước mắt, nó chọn cách lên tiếng bằng… cơn đau. Cảm xúc bị kìm nén không biến mất – nó đi trú ngụ Bạn có từng để ý, khi lo lắng, bụng lại quặn? Khi tức giận, vai và cổ cứng đờ? Khi buồn, ngực nặng như có đá đè? Cảm xúc không tan đi, chúng trú ẩn trong cơ thể. Mỗi lần bạn nuốt giận, ép mình “ổn”, cố tỏ ra mạnh mẽ — năng lượng cảm xúc ấy bị nén lại, lưu trong cơ bắp, dây thần kinh, nhịp thở. Và một ngày nào đó, khi tâm trí không còn chịu nổi, cơ thể sẽ thay bạn nói ra bằng bệnh. Tâm trí muốn quên, cơ thể vẫn nhớ Khoa học gọi đó là body memory — “trí nhớ cơ thể”. Khi từng bị tổn thương, trải nghiệm đau đớn được ghi lại không chỉ trong não, mà còn trong từng tế bào. Cơ thể học cách co lại, cảnh giác, đề phòng – ngay cả khi bạn không còn nhớ lý do. Đó là lý do vì sao: Bạn phản ứng qu...

Khi tâm trí bạn giống trình duyệt mở 100 tab

  Sáng mở mắt, bạn đã thấy mình “online”. Tin nhắn. Việc tồn đọng. Hóa đơn chưa trả. Lịch họp. Email. Đơn hàng. Mạng xã hội lấp lánh vô số “cuộc đời khác” khiến bạn vừa hứng khởi vừa mệt mỏi. Bạn chưa kịp thở, mà đầu đã quay như chong chóng. Bởi vì… tâm trí bạn đang chạy như trình duyệt mở 100 tab cùng lúc. Chúng ta không kiệt sức vì làm việc quá nhiều, mà vì nghĩ quá nhiều thứ cùng lúc Ngày xưa, người ta làm một việc rồi nghỉ. Giờ đây, ta làm một việc trong khi nghĩ về ba việc khác, và lo bảy việc chưa làm. Khi ăn, ta nghĩ đến công việc. Khi làm việc, ta nghĩ đến nghỉ ngơi. Khi nghỉ ngơi, ta nghĩ đến… tội lỗi vì chưa làm xong. Và thế là, tâm trí không bao giờ được nghỉ thật sự. Não của bạn không được thiết kế để xử lý hàng trăm “tab” mở cùng lúc – nó quá tải, rối loạn, và bắt đầu treo máy. Mỗi “tab” là một mảnh năng lượng bị rò rỉ Bạn nghĩ mình đang quản lý tốt – nhưng thật ra, mỗi suy nghĩ dang dở, mỗi cảm xúc chưa xử lý, mỗi “phải làm” chưa xong đều tiêu hao năng...

Bình yên không phải là không có tiếng ồn

  Có những người chọn cách rời thành phố, tắt điện thoại, đi du lịch xa chỉ để tìm… bình yên. Nhưng rồi khi quay về, tiếng ồn vẫn ở đó — và cả sự bất an trong lòng cũng chưa từng rời đi. Vì bình yên không phải là nơi không có tiếng ồn , mà là khi bạn không còn bị tiếng ồn điều khiển. Tiếng ồn không chỉ nằm ngoài kia Thế giới hiện đại quá ồn. Tiếng xe cộ, điện thoại, thông báo, deadline, mạng xã hội, tin tức, áp lực… Thế nhưng, tiếng ồn đáng sợ nhất lại không nằm ngoài kia — mà ở trong đầu bạn. Là tiếng nói nhỏ thì thầm: “Phải cố hơn nữa.” “Người ta giỏi hơn mình.” “Lỡ thất bại thì sao?” “Không làm gì sẽ bị bỏ lại.” Chính những tiếng ồn đó khiến tâm trí ta mệt hơn mọi âm thanh vật lý. Chúng len lỏi vào từng hơi thở, cắt đứt sự kết nối với hiện tại, khiến bạn sống trong căng thẳng mà không biết lý do. Tĩnh lặng không có nghĩa là im lặng Nhiều người nghĩ muốn bình yên thì phải rời xa tất cả. Nhưng sự thật là bạn có thể ở giữa ồn ào mà vẫn an. Tĩnh lặng không phải là ...