Chuyển đến nội dung chính

Nổi bật

Chia sẻ từ cộng đồng : Người có việc làm tốt có hạnh phúc không ? Câu trả lời là tùy

Khi Những Người Tốt Cũng Khổ — Chuyện Thật Từ Cộng Đồng CPN

Ở CPN, chúng tôi từng nghe nhiều câu chuyện khiến mình phải im lặng thật lâu. Không phải vì quá bi thương, mà vì trong mỗi câu chuyện đó — có hình bóng của rất nhiều người trong chúng ta.

_ Bác Sĩ & Nỗi Mệt Mỏi Vô Hình

Một bác sĩ trẻ kể, giọng khàn vì trực đêm: “Ngày nào em cũng dặn bệnh nhân phải sống lành mạnh, mà chính em thì ăn mì gói, ngủ 3 tiếng, tim đập nhanh vì stress.”

Cô cười, nói nửa đùa nửa thật: “Chắc em đang… tự hành nghề trên chính mình.”

Chúng tôi chỉ nói: “Người cứu người cũng cần được nghỉ.” Và cô đã đến buổi chia sẻ của CPN tuần sau đó. Cô bảo: “Em không muốn bỏ nghề. Em chỉ muốn học cách sống mà vẫn còn nụ cười.”

_ Cô Giáo & Gánh Nặng Cảm Xúc

Một cô giáo ngoài 40 kể trong buổi chia sẻ nhỏ ở Hạ Long: “Em dạy học sinh biết yêu thương, biết tự tin, mà chính em thì đang sợ cả tiếng trống vào lớp.” Cô từng là người được học trò tặng thiệp “Cô ơi, cô là người tuyệt vời nhất.”

Nhưng cô bảo: “Đôi khi em chỉ muốn khóc vì thấy mình đang dạy điều mà chính mình chưa làm được.”

Cả phòng im. Rồi một chị kế toán ngồi cạnh khẽ nói: “Em cũng vậy. Em giỏi tính sổ, mà chưa bao giờ tính thử xem mình còn lại bao nhiêu bình an.” Và thế là, buổi chia sẻ hôm đó… hóa thành buổi “chữa lành những người tốt.”



_ Marketer & Sự Cạn Kiệt Cảm Hứng

Một cô gái trẻ làm quảng cáo kể: “Ngày nào em cũng viết câu ‘Hãy yêu đời’, ‘Hãy sống tích cực’… mà chính em thì thức đến 2 giờ sáng, khóc vì áp lực KPI.” Cô cười gượng: “Hóa ra, em đang bán niềm vui mà chẳng giữ nổi chút nào cho bản thân.”

Tôi hỏi: “Em có muốn đổi nghề không?” Cô nói: “Không. Em chỉ muốn học cách không bị nghề nuốt chửng.”

Và cô đã tìm thấy câu trả lời trong CPN. Sau buổi chia sẻ, cô viết: “Em không thay công việc. Em chỉ thay cách sống.”

_ Người Thiện Nguyện & Nỗi Trống Rỗng

Chị làm thiện nguyện lâu năm, khuôn mặt phúc hậu, nhưng ánh mắt buồn: “Em từng nghĩ chỉ cần cho đi là đủ. Nhưng càng cho, em càng kiệt. Em không biết từ khi nào, việc giúp người lại khiến em… quên mất mình.”

Tôi hỏi: “Vì sao chị đến buổi chia sẻ hôm nay?”

Chị cười hiền: “Vì em muốn được nạp lại, để có thể tiếp tục cho đi – mà không phải đánh đổi linh hồn.”


Rồi họ nhận ra – Hóa ra không chỉ mình khổ

Trong những buổi chia sẻ như vậy, điều khiến chúng tôi xúc động nhất không phải là ai khóc nhiều, mà là khi một người nói: “Em tưởng chỉ mình em mệt như vậy.” và người bên cạnh khẽ đáp: “Không đâu. Ai cũng từng mệt như em.”

Chính khoảnh khắc ấy, con người bỗng thấy nhẹ. Bởi họ không còn cô đơn trong nỗi khổ. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, những người từng gục ngã bắt đầu muốn giúp lại người khác đứng dậy cùng mình.

Từ nỗi khổ – đến hành trình sống lại

Họ – những bác sĩ, giáo viên, kỹ sư, kế toán, quản lý, nhà sáng tạo… – đều từng là “người khổ trong nghề tốt.” Họ đến với CPN không để kể khổ, mà để tìm cách không khổ nữa – bằng việc hiểu lại chính mình, sắp xếp lại “trật tự cuộc đời.”



Sau vài tuần, nhiều người quay lại. Ánh mắt sáng hơn, giọng nói nhẹ hơn. Có người nói: “Giờ em vẫn làm việc, nhưng không còn thấy nặng nề.” Có người cười: “Giờ em biết nghỉ cũng là một phần của thành công.” Và có người bảo: “Giờ em chỉ muốn chia sẻ lại cho người khác, như ai đó từng chia sẻ cho em.”

Cộng đồng CPN không phải nơi để kể khổ, mà là nơi để biến khổ thành hiểu biết. Mỗi câu chuyện là một tấm gương, mỗi buổi chia sẻ là một bàn tay đưa ra cho ai đó đang loạng choạng trong cuộc sống.

Bởi vì thật ra — không ai sống mà không từng mệt, chỉ là có người biết dừng lại đúng lúc để sống lại.

👉 Nếu bạn từng thấy mình trong một góc nhỏ nào đó của những câu chuyện trên, hãy đến với buổi chia sẻ “Cuộc đời thành công thật sự và trọn vẹn.”

Không để than, không để so, mà để hiểu, thương, và sống lại – theo đúng bản thiết kế của chính mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

2025 đã trôi qua 9 tháng : Cách nào để "xóa nháp" làm lại cả cuộc đời thành công trọn vẹn và rực rỡ ?

🗓️ 2025 đã trôi qua 9 tháng – Bạn có đang thật sự sống hay chỉ đang tồn tại? Chúng ta thường bắt đầu năm mới với những lời hứa: Tôi sẽ kiếm thêm nhiều tiền hơn. Tôi sẽ chăm sóc gia đình tốt hơn. Tôi sẽ bỏ thói quen xấu, rèn luyện sức khỏe. Nhưng giờ đã là tháng 9. Bao nhiêu điều trong số đó đã thành hiện thực? Sự thật khó chấp nhận Hầu hết chúng ta không thất bại vì thiếu khả năng, mà vì thiếu một bản đồ rõ ràng cho cuộc đời. Chúng ta “cố gắng” từng năm, nhưng rồi 5 năm – 10 năm vẫn trôi qua mà không thay đổi được bao nhiêu. Nếu không tỉnh thức ngay lúc này, 2025 sẽ khép lại giống như mọi năm trước: Một chút vui vẻ trong ngày Tết, rồi lại lặp lại vòng luẩn quẩn “hứa – bỏ – tiếc nuối”. Đây chính là khoảnh khắc khác biệt Bởi vì ngay lúc này, bạn không chỉ được thức tỉnh, mà còn được trao một món quà – thứ có thể thay đổi cả ph...

Nhiều người đi Lexus vẫn khổ – Vậy ai mới thực sự an nhiên?

Câu Chuyện Về Người Đàn Ông Lái Lexus Nhưng Vẫn Thấy Trống Rỗng Chiều muộn, tôi nhận cuộc gọi từ một người đàn ông – giọng nói mệt mỏi, nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch sự: “Anh ơi, tôi cần nói chuyện. Tôi không biết mình đang sống kiểu gì nữa.” Anh đến buổi tư vấn trong bộ vest phẳng phiu, lái chiếc Lexus sang trọng. Vẻ ngoài thành đạt, nhưng ánh mắt anh lại trống rỗng đến kỳ lạ. Tôi hỏi nhẹ: “Anh đang gặp chuyện gì?” Anh cười nhạt: “Không có chuyện gì cả. Tôi có công ty, có nhà, có xe, có gia đình... nhưng tôi thấy như mình không có gì hết.” Tôi im lặng. Những câu chuyện kiểu này không hiếm. Người ta hay tưởng “có tất cả” là hết khổ, nhưng đôi khi chính “tất cả” ấy lại là gông xiềng. Anh kể, ngày nào cũng bận rộn từ sáng tới khuya. Đầu óc chỉ toàn con số, hợp đồng, trách nhiệm. Đến lúc yên lặng, lòng anh trống hoác. “Tôi không biết mình làm tất cả để làm gì nữa. Cảm giác như đang sống cuộc đời của ai khác...

Tại sao nhiều người tới cuối đời vẫn không một ngày an nhàn, vô lo, vô nghĩ

Nhiều người đến cuối đời vẫn chưa có một ngày vô lo vô nghĩ. Tại sao vậy ? Chúng ta đang sống trong một nghịch lý vĩ đại: dành toàn bộ năng lượng để mưu cầu một tương lai được nghỉ ngơi, nhưng khi tương lai ấy đến, ta lại hoàn toàn quên mất cách để tận hưởng sự bình yên. Giải phẫu nỗi lo: Ba gông cùm vô hình đang xiềng xích tâm trí Cái bẫy 'Thành công theo khuôn mẫu' Xã hội biến cuộc sống thành một cuộc đua marathon nơi vạch đích liên tục được dời đi. Nó giữ cho bạn luôn trong trạng thái thiếu thốn và không bao giờ cảm thấy đủ. Bộ não được lập trình để sinh tồn Bộ não chúng ta có một "thiên kiến tiêu cực" bẩm sinh, luôn mặc định ở chế độ "quét mối nguy". Đây là cuộc chiến nội tâm giữa bản năng lo xa và khát khao sống ở hiện tại. Nỗi sợ hãi về sự hữu hạn Chúng ta dùng sự bận rộn như một liều thuốc gây tê đ...