"Một chút nữa" bạn sẽ nắm được thành công.
![]() |
| Thời nào thì giới trẻ cũng rất giỏi nhưng chỉ khi trải nghiệm mới biết gốc rễ của vấn đề |
Khi “tự cứu mình” trở thành cuộc đua không có đích
Có một câu slogan được lan truyền khắp các nền tảng:
“Không ai cứu được bạn, ngoài chính bạn.”
Nghe có vẻ mạnh mẽ, đúng tinh thần “tự lập, tự chủ, tự vươn lên”.
Nhưng trong thế giới hiện đại, câu nói ấy đang bị đẩy đến cực đoan – trở thành lời nguyền khiến hàng triệu người tự vật lộn, tự trách, và… kiệt sức.
Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi người đều cố “tự giúp mình”:
- Mệt thì đọc sách về “bình an nội tâm”.
- Buồn thì nghe podcast “tạo năng lượng tích cực”.
- Thất bại thì đăng ký một khóa “vượt qua giới hạn bản thân”.
Ai cũng đang làm gì đó để cứu chính mình.
Nhưng càng cứu, càng đuối.
Càng cố đứng dậy, càng lún sâu vào cảm giác “có gì đó vẫn sai”.
Bởi đôi khi, “tự giúp mình” không còn là giải pháp – mà là một hình thức tự hành hạ được gắn nhãn phát triển.
Câu chuyện của người đã “tự giúp” đến cạn kiệt
Nam, 33 tuổi, giám đốc một công ty công nghệ, là hình mẫu của người “tự lực”.
Anh từng vượt qua khủng hoảng, mất trắng công ty, rồi vực dậy, kiếm tiền, đạt mục tiêu “10 tỷ trước tuổi 35”.
Nhưng khi gặp tôi, anh nói:
“Tôi chẳng thấy vui. Cứ tưởng vượt qua được mọi thứ là xong, ai ngờ giờ mỗi sáng thức dậy, tôi chỉ thấy trống rỗng.”
Anh kể, ngày nào cũng nghe audiobook, học khóa “tái lập năng lượng”, đọc sách “tư duy tích cực”. Nhưng càng học, anh càng thấy mâu thuẫn.
Bên trong, có một phần đang gào lên: “Tôi mệt rồi, tôi không muốn phải ‘tự cứu’ nữa.”
Câu chuyện của Nam không hiếm. Rất nhiều người đang sống trong một vòng lặp: ngã – đứng dậy – cố gắng – kiệt sức – rồi lại cố gắng.
Một hình thức “phát triển bản thân giả”: nhìn bề ngoài là mạnh mẽ, nhưng bên trong là hoang mang và cô đơn.
Khi “tự giúp” sai cách, ta chỉ làm khổ chính mình
“Tự giúp mình” chỉ có ý nghĩa khi ta hiểu mình là ai và mình cần được giúp điều gì.
Còn phần lớn chúng ta lại bắt đầu từ nỗi sợ – sợ yếu đuối, sợ bị bỏ lại, sợ người khác vượt lên. Thế là ta chạy, học, cố gắng, chiến đấu, bám víu vào mọi “bí quyết thành công”.
Khi “tự cứu” xuất phát từ sợ hãi,
mọi tri thức trở thành vũ khí chống lại chính mình.
Thay vì sống an nhiên, ta sống trong nỗi ám ảnh “phải luôn tốt hơn hôm qua”.
Thay vì chữa lành, ta tạo thêm vết thương mới: so sánh, tự ti, kiệt sức.
Căn gốc của vấn đề là: ta “tự giúp” khi chưa hiểu nguyên lý vận hành của cuộc đời. Giống như người đang ở trong mê cung, nhưng chỉ cố chạy nhanh hơn, thay vì dừng lại để nhìn bản đồ.
Nguyên lý của cuộc sống không nằm trong hàng trăm công cụ “làm thế nào”, mà ở chỗ: “Vì sao ta sống?” – và “Điều gì thật sự chi phối mọi kết quả?”.
Nếu không có Gốc Rễ Đúng, mọi nỗ lực tự giúp chỉ khiến ta xoay vòng trong mê lộ.
Còn khi tìm được gốc, bạn không cần “tự cứu” nữa – bạn tự nhiên sống đúng, sống an, sống thuận.
Từ “tự cứu” đến “hiểu đúng”
Có lẽ đã đến lúc chúng ta đặt xuống những cuốn sách hứa hẹn “thay đổi cuộc đời trong 7 ngày”. Và bắt đầu lại, không phải bằng nỗ lực, mà bằng nhận thức đúng.
Bạn không cần cố mạnh mẽ hơn. Bạn chỉ cần hiểu rõ hơn.
Khi hiểu nguyên lý, sức mạnh tự nhiên trở lại – không cần cố, không cần gồng.
Đó là tinh thần của buổi chia sẻ “Gốc rễ của Cuộc đời thành công trọn vẹn”: một hành trình 90 phút giúp bạn gỡ bỏ lớp “tự giúp sai hướng”, và tìm lại nguyên lý thật sự khiến cuộc đời vận hành hài hòa.
Nếu bạn từng cảm thấy mình đang chạy mãi mà không tới, hãy thử dừng lại và xem bản đồ. Bởi có thể, điều bạn cần không phải thêm sức, mà là một hướng đi đúng.



Nhận xét